Lưu Bị – Anh hùng thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo này thôi! Quả thật, Lưu Bị rất xứng danh với lời khen tặng này của Tào Tháo. Nhiều người cho rằng Lưu Bị không xứng đáng anh hùng cũng có lý riêng, tôi sẽ nói rõ hơn về “anh hùng” của Lưu Bị. Lưu Bị, tên chữ là Huyền Đức, là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, cháu chắt xa của Hiếu Cảnh Hoàng đế (Các Hoàng đế đầu tiên nhà Hán là Cao Tổ, Hiếu Huệ đế, Văn Đế, Cảnh đế, Vũ đế …). Thực chất Huyền Đức là tầng lớp quý tộc suy vi của Hán tộc, truyền đến đời Huyền Đức thì đã suy, nên Huyền Đức sinh ra trong nghèo khổ, cha mất sớm, phải đi làm nghề dệt chiếu đóng dép để kiếm ăn. Sinh thời, Huyền Đức là một người con có hiếu, thờ Lư Thực và Trịnh Huyền làm thầy, kết bạn với Công Tôn Toản. Lưu Bị đã sớm bày tỏ ý chí của mình “Sau này lớn lên ta làm vua cũng sẽ làm cỗ xe như thế” (hồi 1 – nói về cây dâu nhà Huyền Đức). Tướn...
Có thể nói, nếu như ai đó không thích Lưu Bị, thì cũng khó mà thích được Tôn Quyền. Thực ra mà nói, Đông Ngô không có mấy người có tính cách hay đáng để cho độc giả thích thú, ngoài những cuộc đấu chí giữa Chu Du và Gia Cát. Tôn Quyền, tự Trọng Mưu, là con thứ 2 của Tôn Kiên, là em của Tôn Sách, thừa kế cơ nghiệp cha ông, hùng cứ 9 quận 81 châu xứ Đông Ngô giàu có và tươi đẹp. Khi mới lên ngôi, ông mới có 18 tuổi. Lúc đó, Tôn Sách vì đang bị thương do các gia thần của Hứa Cống ám sát, và lại nhân chuyện giết đạo sĩ Vu Cát mà nổi bệnh chết đột ngột, để lại ngôi vị cho em mình. Tôn Quyền lên ngôi, củng cổ lại Giang Đông, tin dùng tướng tài Chu Du, nghe lời Lỗ Túc, lại biết dung hòa với bọn quan văn Trương Chiêu… làm cho Giang Đông ngày càng thịnh vượng. Có thể nói rằng, Tôn Quyền có công rất lớn cho sự thịnh vượng và giàu có ở xứ Giang Nam Trung Hoa từ đó về sau. Tôn Quyền hơn hẳn người anh của mình về tài trị quốc an dân. Tôn Sách đúng như người ta ví như Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, n...