Chuyển đến nội dung chính

Nhân vật Tam Quốc: Tôn Quyền

Có thể nói, nếu như ai đó không thích Lưu Bị, thì cũng khó mà thích được Tôn Quyền. Thực ra mà nói, Đông Ngô không có mấy người có tính cách hay đáng để cho độc giả thích thú, ngoài những cuộc đấu chí giữa Chu Du và Gia Cát.
Tôn Quyền, tự Trọng Mưu, là con thứ 2 của Tôn Kiên, là em của Tôn Sách, thừa kế cơ nghiệp cha ông, hùng cứ 9 quận 81 châu xứ Đông Ngô giàu có và tươi đẹp. Khi mới lên ngôi, ông mới có 18 tuổi. Lúc đó, Tôn Sách vì đang bị thương do các gia thần của Hứa Cống ám sát, và lại nhân chuyện giết đạo sĩ Vu Cát mà nổi bệnh chết đột ngột, để lại ngôi vị cho em mình. Tôn Quyền lên ngôi, củng cổ lại Giang Đông, tin dùng tướng tài Chu Du, nghe lời Lỗ Túc, lại biết dung hòa với bọn quan văn Trương Chiêu… làm cho Giang Đông ngày càng thịnh vượng. Có thể nói rằng, Tôn Quyền có công rất lớn cho sự thịnh vượng và giàu có ở xứ Giang Nam Trung Hoa từ đó về sau. Tôn Quyền hơn hẳn người anh của mình về tài trị quốc an dân. Tôn Sách đúng như người ta ví như Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, nhưng chỉ là hạng vũ phu, cậy tài và nóng nảy, thua xa người em mình khoan hòa độ lương, mưu lược và biết dùng người tài.

Trong cuộc chiến Xích Bích, Tôn Quyền rất sáng suốt, nghe lời Lỗ Túc, Chu Du và Gia Cát Lượng liên hợp với Lưu Bị đánh bại 83 vạn đại quân Tào Tháo, lúc ấy, ông cũng chỉ mới có 27 tuổi (bằng tuổi Khổng Minh). Khổng Minh từng đánh giá Tôn Quyền “Người này mắt biếc râu tía, chỉ thích nói khích chứ không thể thuyết phục được“.
Tôn Quyền dùng người có cái gì đó giống Lưu Bị, cũng rất khoan dung và tin người. Giữa lúc quân tình nguy cấp, 70 vạn quân Lưu Bị đánh Đông Ngô, ai cũng khiếp vía, Tôn Quyền tin tưởng một anh tướng “trẻ ranh” Lục Tốn, trao toàn quyền điều binh khiển tướng cho anh học trò này đánh bại Lưu Bị đúng là một chuyện lạ. Có thể nói rằng, không cần nói nhiều hơn nữa về cái tài dùng người của Tôn Quyền. Một điểm kém duy nhất xứ Đông Ngô là không có lấy một mưu sĩ đáng kể để giúp các đại tướng cầm quân. Gia Cát Cẩn, Trương Chiêu… chỉ là những hạng thầy đồ giữ nhà mà thôi, đâu so được với Gia Cát Lượng nơi đất Thục, Quách Gia, Giả Hủ… đất Ngụy. Đó là nguyên nhân nước Ngô của Tôn Quyền dù có những vị đô đốc tài ba như Chu Du hay Lục Tốn vẫn chỉ biết khư khư chui trong vỏ bọc Trường Giang hiểm trở mà không vượt ra ngoài thiên hạ để tranh cao thấp (Lục Tốn đánh được Lưu Bị đến tấn công mình, nhưng khi đánh nhau với Tào Tuấn thì đại bại, phải rút quân về vội).
Điểm kém nhất của Tôn Quyền (và nước Ngô) là quá tham lam. Tham đến vô lý, tham đến độ Chu Du uất ức mà chết. Nước Ngô cai quản vùng đất phì nhiêu, dân giàu đất rộng, 9 quận 81 châu, nhưng vẫn cố tham mảnh đất Kinh Châu mà người người tranh đoạt để rồi gây xích mích với Lưu Bị. Sau trận chiến Xích Bích, Khổng Minh dùng kế đoạt Kinh Châu, Tôn Quyền trắng trợn đến đòi, có thể nói là một sự vô lý, và thể hiện lòng tham quá đỗi. Xét về lý, Kinh Châu là đất của Lưu Biểu, Lưu Bị là em Lưu Biểu, giúp cháu là Lưu Kỳ cai quản Kinh Châu cơ mà. Vậy mà năm lần bảy lượt đến ép trả, khiến cho Khổng Minh phải nghĩ ra câu chuyện tiếu lâm ngàn năm “Lưu Bị mượn Kinh Châu” đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Sự tham lam ấy dẫn đến cái chết tất yếu của Chu Du, và cái chết của Quan Vũ, cái chết oan uổng của Trương Phi, và sau này Tôn Quyền hối hận lại thì đã muộn. Ông ta chỉ hiểu cái giá của việc này sau khi Lưu Bị chết, Khổng Minh đặt giao bang, mới hiểu phải liên kết với nước Thục nếu không muốn bị nước Ngụy nuốt chửng. Tuy nhiên, nước Ngô của Tôn Quyền vẫn luôn sai lầm. Trong lúc Gia Cát Lượng cố chết đánh Tào ở phía Tây, Tôn Quyền ung dung khoanh tay xem hai con hổ đánh nhau, chờ con nào thua sẽ nhảy vào cắn xé. Nhưng Tôn Quyền lại sai lầm, bất kỳ con hổ nào thắng, sẽ mạnh khủng khiếp và nuốt chửng cả Giang Đông của Tôn Quyền. Và cái hậu quả đó quả thật nhỡn tiền khi nước Ngụy xóa xổ nước Thục, thuận đường vượt Trường Giang diệt nước Ngô, giấc mộng đế vương của nước Ngô mãi mãi chấm dứt ngàn thu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhân vật Tam Quốc: Lưu Bị

Lưu Bị – Anh hùng thiên hạ chỉ có sứ quân và Tháo này thôi! Quả thật, Lưu Bị rất xứng danh với lời khen tặng này của Tào Tháo. Nhiều người cho rằng Lưu Bị không xứng đáng anh hùng cũng có lý riêng, tôi sẽ nói rõ hơn về “anh hùng” của Lưu Bị. Lưu Bị, tên chữ là Huyền Đức, là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, cháu chắt xa của Hiếu Cảnh Hoàng đế (Các Hoàng đế đầu tiên nhà Hán là Cao Tổ, Hiếu Huệ đế, Văn Đế, Cảnh đế, Vũ đế …). Thực chất Huyền Đức là tầng lớp quý tộc suy vi của Hán tộc, truyền đến đời Huyền Đức thì đã suy, nên Huyền Đức sinh ra trong nghèo khổ, cha mất sớm, phải đi làm nghề dệt chiếu đóng dép để kiếm ăn. Sinh thời, Huyền Đức là một người con có hiếu, thờ Lư Thực và Trịnh Huyền làm thầy, kết bạn với Công Tôn Toản. Lưu Bị đã sớm bày tỏ ý chí của mình “Sau này lớn lên ta làm vua cũng sẽ làm cỗ xe như thế” (hồi 1 – nói về cây dâu nhà Huyền Đức). Tướn...

Bi kịch một đời tướng tài - Ngụy Diên

Ngụy Diên tự là Văn Tràng, người Nghĩa Dương, vốn là thủ hạ dưới trướng đại tướng Sái Mạo của Lưu Biểu. Lưu Bị từ Tân Dã thua chạy ngang qua Tương Dương, do Sái Mạo hàng Tào Tháo, cự tuyệt không thu nạp ông, Ngụy Diên chém chết tướng sĩ giữ cửa thành đuổi theo Lưu Bị nhưng do không tìm được Lưu Bị nên ông đã đi theo thái thú Trường Sa là Hàn Huyền. Quan Vũ đến đánh Trường Sa, dẫn quân tới chân thành. Vào thời khắc quan trọng khi Hàn Huyền muốn giết oan Hoàng Trung, Ngụy Diên đã chém chết đao phủ cứu Hoàng Trung, lại khích lệ binh sĩ giết Hàn Huyền đầu hàng Quan Vũ. Khi Lưu Bị dẫn quân đánh Xuyên, Ngụy Diên và Hoàng Trung làm tùy quân đại tướng, lập nên rất nhiều chiến công, được phong làm Dương Vũ tướng quân. Khi Lưu Bị đoạt Hán Trung, Ngụy Diên phối hợp với Trương Phi đánh bại Trương Cáp, đoạt ải Ngõa Khẩu, chặn cướp lương thảo tại Dương Bình, lại bắn bị thương Tào Tháo tại Tà Cốc. Sau khi Lưu Bị lên làm Hán Trung Vương, đề bạt Ngụy Diên làm Thái thú Hán Trung, lệnh cho ông làm Tổng...

72 MƯU KẾ CỦA QUỶ CỐC TỬ, TRĂM NGÀN NĂM SAU VẪN CÒN NGUYÊN GIÁ TRỊ (P.1)

Quỷ Cốc Tử là một người tu Đạo thời Xuân Thu Chiến Quốc, ông tu ẩn dật một mình trong Quỷ Cốc vì thế mọi người thường gọi ông là Quỷ Cốc tiên sinh. Ông tự nhận mình là đệ tử của Lão Tử. Với 72 kế sách tinh thâm của ông, bạn có thể cất giữ và học tập cả đời cũng không thể hết, ví dụ như: Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh. “Biến sinh ra sự; Sự sinh mưu; Mưu sinh kế; Kế sinh nghị; Nghị sinh thuyết; Thuyết sinh tiến; Tiến sinh thoái; Thoái sinh chế (chế ngự sự việc). Dưới đây là phiên bản đầy đủ 72 kế sách của ông: Kế thứ 1: Dương mưu – Âm mưu “Mưu kế trí lược, mỗi cái đều có hình dạng của nó: hoặc vuông hoặc tròn, hoặc âm hoặc dương”. Mưu kế có âm mưu và dương mưu, trong bất kỳ tình huống nào, người ta đều không được coi thường đối phương. Bởi vì sự việc, có những việc giả dối mà đối phương cố ý tạo ra. Tình báo cũng có tình báo giả. Cho nên thánh nhân phải làm cho đối phương không thể dò biết được thực hư. Âm mưu ở đây không phải là thứ thủ đoạn của bọn tiểu nh...